Có khi nào bạn từng ngồi nghỉ dưới tán cây, hít hà không khí mát mẻ và trong lành nơi đó chưa?
Thỉnh thoảng, tôi vẫn thường ra ngồi ở gốc cây nhãn trước nhà. Nhất là khi cần tĩnh tâm, hay cần sạc thêm chút năng lượng an lành, là tôi lại tìm đến tán cây mà ngồi.
Dù muốn ngồi được ở giữa vườn cây, tôi cũng phải kiên nhẫn với hàng chục nốt muỗi trên khắp cả người. Nhưng vì ngồi ở đó thích quá, nên tôi cũng chấp nhận được.
Tôi thích cái cảm giác kiếm một cái ghế nhỏ, ngồi dưới ngay gốc cây nhãn. Rồi lắng nghe tiếng gió lao xao của cây cỏ xung quanh. Gió lùa qua mái tóc, mát xa đầu, cổ, rồi gáy mát dịu.
Trời vừa mới đổ cơn mưa, gần đây có mấy con ếch kêu cả ngày. Thoáng đâu đó có tiếng chim ríu rít, những loài chim mà tôi cũng chẳng biết tên.
Gió cứ thổi nhè nhẹ từng cơn, rồi lại tĩnh lặng, rồi chợt lại bay đến. Tôi thích cảm giác ngồi nhìn ngắm mấy cây thân mềm ở ven lối đi, cùng các cây khác trong vườn cùng nhau hò reo mỗi khi gió đến. Cảm giác hân hoan y như tôi đang được mát xa bởi làn gió vậy.

Nguồn ảnh: Erda Estremera từ Unsplash
Ở vườn có mùi rất lạ. Dù cho tôi chẳng thể ngửi chúng một cách rõ ràng là mùi gì, từ đâu. Trừ khi có những mùi thơm đặc trưng của hoa mộc, hoa hồng, hay dẻ lan, còn các cây cỏ khác vốn có một mùi hương rất dễ chịu. Mùi của thiên nhiên, mùi của an lành, và mùi của tình thương.
Mỗi khi ngồi dưới tán cây, hay đi dạo quanh vườn, tôi cảm thấy mình nhẹ nhõm hơn. Tôi có thể mỉm cười, thanh thản.
Mỗi khi có chuyện mệt mỏi, tôi đưa chân đi dạo một mình, thật chậm, thật chậm dưới những tán cây, dưới ánh nắng, hay là ánh trăng. Lúc đó tôi có thể tự tâm sự một mình, hay đơn giản là im lặng. Và rồi những nhận thức sáng suốt của tôi cứ dần dần xuất hiện theo mỗi bước tôi đi.
Trong triết học có một câu, rằng mâu thuẫn là cơ hội để phát triển. Thành ra, sau những mâu thuẫn, thì vườn cây chính là hậu thuẫn giúp tôi có thể tĩnh lặng để phát triển nhận thức của mình.
Tôi thích ngắm nhìn mấy cái cây những ngày râm mát, và cả những lúc chúng rung rinh trong nắng nữa, nhìn rất đẹp, rất màu nhiệm.
Tôi cũng thích nhìn nhìn cây cối những hôm trời mưa. Nhìn chúng xanh mát và vui vẻ hết sảy. Sau mưa, cây nào cây nấy toả ra mùi hương thơm mát và dễ chịu ngập tràn cả khu vườn.
Mỗi khi ngắm nhìn chúng, tôi thấy tâm mình được tĩnh lại. Tôi như tìm được một người tri kỷ, một người bạn yên bình và luôn biết lắng nghe.

Nguồn ảnh: Ester Marie Doysabas từ Unsplash
Có những sáng tôi còn ngái ngủ vào tầm giữa buổi, thì cứ việc kiếm chiếc ghế nhỏ ở gốc cây mà ngồi. Không khí, ánh nắng, gió mát và tiếng chim sẽ giúp tôi tỉnh táo trở lại. Và tôi một lần nữa lại có thể cắm rễ thật sâu vào cuộc sống của mình, y như cây đang làm vậy.
Khi chạm tay vào gốc cây bưởi, nhãn, và cảm nhận lớp vỏ xù xì và thô ráp của nó, tôi cảm thấy có gì đó rất kỳ diệu, mà lại gần gũi. Thỉnh thoảng có dịp gặp gỡ thì tôi thích ôm những gốc cây to như xà cừ nữa, cảm giác ấm áp lắm.
Theo như tôi nhớ, thì cây cối và thực vật nói chung hầu như đề mang năng lượng cho đi vô điều kiện, nhất là những cây mà bạn tự tay vun trồng và chăm sóc.
Khi nhìn những chiếc là reo vui trong gió, tôi bỗng nghĩ là, chẳng có gì phải buồn lo cả. Ở đây có gió mát, có không khí để thở, thế là đủ vui rồi ha.
Cầu mong cho các bạn có một ngày, một giờ, hay một phút an lành những ngày này.
Và nếu được, khi nào bạn thử ngồi xuống dưới tán cây mà xem, hay đi dạo quanh, thì thầm nhỏ to cùng những chiếc cây mà bạn gặp.
Biết đâu, nó sẽ góp thêm chút niềm vui an lành cho cả một ngày của bạn đấy.
<3
Xem thêm Ho’oponopono – Bí kíp hạnh phúc đến từ tình thương
Review sách – Thiền sư và em bé 5 tuổi – Thích Nhất Hạnh
Trả lời