rất nhìu. Giống như khi bị tịt mũi thì chỉ mong được thở, lúc đau răng thì chỉ mong ăn được bình thường, lúc đau lưng đau chân thì chỉ mong đi lại được từ nhà ra ngõ. Hay những ngày bệnh tật được người thân chăm lo, thì mới thấy họ đáng quý đến nhường nào.
Vậy đó…
Và tôi tự hỏi rằng, có ai mà chưa từng đau khổ mất mát nhỉ?
Ai rồi trong đời cũng sẽ mất đi người thân. Ai rồi trong đời cũng gặp chuyện khiến mình đau khổ. Đứa trẻ 3 tuổi sẽ có khủng hoảng của riêng nó, và người 30 tuổi cũng lại có khó khăn cho riêng mình.
Trong đại dịch Covid 19 này, những thứ tưởng chừng đơn giản lại trở nên trân quý hơn bao giờ hết. Nếu giờ đây bạn đang ở trong khu cách ly, thiếu thốn trăm bề, chỉ mong ngóng ngày được quay về với người thân, thì hẳn một bữa cơm gia đình cũng là một điều xa xỉ.
Có những người ngày ngày đi làm trong cảnh tắc đường chán ngán. Nhưng khi đại dịch ập đến mang theo cả cái cần câu cơm của họ, thì chỉ ước gì lại được đi ra đường, được đi làm, được kiếm tiền tự nuôi sống mình và có thể là cả gia đình nữa. Dù công việc ấy mình không thích lắm, thì ít nhất có việc để làm cũng đã là may mắn rồi.
Ngày ông hàng xóm nhà tôi mất, tôi tự dưng thấy hụt hẫng ghê lắm. Chả là ông vẫn thường qua nhà tôi chơi, nhìn ông dáng cao ráo, đi lại nhanh nhẹn, nên chẳng ai ngờ là ông lại ra đi đột ngột như vậy.
Lúc đó ông mới tầm 50 chứ mấy, mà bố mẹ tôi cũng sắp đến cái tuổi ấy rồi. Nghĩ vậy, lúc biết tin làm tôi không khỏi suy nghĩ… Dù biết sinh lão bệnh tử là quy luật tất yếu của đời người, nhưng tôi vẫn là một người bình thường, vẫn đau buồn khi người thân ra đi.
Nên tôi muốn tranh thủ thời gian bố mẹ còn sống, sẽ thể hiện tình cảm và quan tâm bố mẹ nhiều hơn. Từ đó đến giờ, lần nào gặp bố mẹ tôi cũng muốn ôm. Từ sự ngại ngùng của những cái ôm ban đầu, rồi nhiều lần ôm mẹ xong là lại lén khóc, giờ thì tôi đã có thể ôm mẹ tôi thật chặt rồi.
Mỗi khi áp vào mẹ, vào chiếc bụng mỡ êm êm của mẹ, tôi thích lắm. Còn mẹ tôi thì từ việc ngại ngùng khi được ôm, giờ đã đỡ bẽn lẽn hơn, và chỉ bảo tôi là: cứ làm như chia tay hay đi đâu xa lắm í mà phải ôm.
Thỉnh thoảng tôi cũng ôm bố, hihi, có lúc bố hơi ngại, bố bảo người bố bẩn lắm, còn tôi thì bảo ko sao đâu. Tôi cảm nhận rõ là bố mẹ thấy hạnh phúc khi được tôi ôm, còn tôi cảm thấy ấm êm khi ôm bố mẹ.
Một ngày nào đó rồi bố mẹ cũng sẽ rời kiếp sống này, mà ông bà đã dành quá đỗi thời gian và công sức của mình để nuôi dưỡng tôi rồi. Nên tôi đã tự tập, tôi tập ôm, tôi tập nói, tập cả việc làm lành trong tim mình mọi tủi hờn về bố mẹ từ suốt thời thơ ấu đến giờ. Sự ra đi của ai đó xung quanh là đau khổ của cả gia đình họ, và nó giúp tôi quay về trân quý gia đình bé nhỏ của chính mình. Tôi hiểu là, ba mẹ sẽ không ở bên tôi mãi, và đó là luật tự nhiên.
Tôi cũng mới chưa đến 30, cũng từng trải qua những thứ khiến mình đau khổ vật vã. Nhưng tôi biết là có những người như mẹ tôi, còn trải qua những điều kinh khủng hơn nhiều, mà lúc đó bà cũng chỉ tầm tuổi tôi bây giờ thôi.
Nhờ những kinh nghiệm đau khổ của bà, mà tôi hiểu là, mình còn may mắn lắm, mình nên học cách biết ơn và trân trọng sự quan tâm của mọi người, và trân trọng cả những đau khổ đến với mình, để dạy cho mình bài học. Chứ sướng quá là tôi không có chịu học để thay đổi mình, nên đời đã cho tôi nếm mùi đau khổ một chút.
Tôi cảm thấy mình may mắn hơn vì được tiếp xúc với Phật giáo, để biết rằng đau khổ là món quà rất đẹp. Rằng không bùn thì chẳng có sen. Và đau khổ là chất liệu cần thiết để giúp tôi phát triển tình thương và giảm bớt tính ích kỷ trong cái tôi của mình.
Và tôi tin rằng không cần phải đợi đến lúc đau khổ thì mới biết trân quý những gì mình đang có. Nên với tôi việc mỉm cười biết ơn với những thứ nhỏ bé quanh mình thật là vi diệu. Cảm ơn những người thầy, người bạn đã chia sẻ để tôi biết rằng mình nên biết ơn nhiều hơn. Nhờ đó tôi nuôi dưỡng được tình thương, và vượt qua được những giai đoạn đau khổ nhanh hơn tôi có thể tưởng.
Nếu bạn đang trải qua đau khổ, hay mất mát, thì mong là bạn sẽ nhận ra những bài học dành cho mình. Và tôi tin là bạn sẽ nghiệm ra theo cách của riêng mình.
Không phải ai cũng cần quan tâm đến đạo Phật, hay nên thiền hành, bạn cứ tìm đến những điều chạm đến bạn, giúp lòng bạn nhẹ nhõm hơn, yêu thương và gắn bó với những người thân thiết quanh mình, vậy chắc là ổn rồi ha.
Trong hành trình nuôi dưỡng tình thương trong mình, tôi gặp được những bài viết và cuốn sách giúp tôi nhận ra rằng, mình chẳng cần phải ghét bỏ đau khổ đến vậy. Sở dĩ tôi ghét nó, là vì tôi ưa thích sự thoải mái và những thứ hợp ý mình mà thôi. Nên bất cứ thứ gì không vừa lòng, là tôi có phản ứng không thích, và coi nó là đau khổ. Tôi thấy nếu như vậy thì mình còn khổ dài… nên là tôi tập bơn bớt phản ứng yêu ghét lại, cho đỡ khổ.
Nếu có ai nói hoặc làm điều gì khiến tôi buồn, hay giận, thì tôi hiểu là một hạt giống nào đó trong mình đang được kích hoạt, và có thể nó đã ở trong tiềm thức của tôi nhiều kiếp sống lắm rồi. Nhờ các phương pháp nhẹ nhàng như Hoo’ponopono, hay quay về với hơi thở, tôi học cách để đưa cảm xúc mạnh ra đi nhẹ nhàng hơn.
Nếu chẳng thể làm gì được, thì tôi sẽ cố gắng tập trung vào cảm giác của mình, và ít phản ứng lại với tình huống nhiều nhất có thể, trong khả năng của tôi lúc đó thôi. Và khi có đủ dũng khí để đối mặt lại với chuyện đó, thì tôi sẽ soi lại mình, để xem bên trong mình có gì khiến mình phản ứng như vậy. Và xem lại coi mình nên thay đổi bản thân như thế nào.
Dù cho tôi chẳng thay đổi được ngay đi nữa, và nhiều lúc tôi vẫn hành động một cách thiếu tỉnh táo, thì việc tự soi lại mình giúp đỡ tôi rất nhiều trên hành trình chuyển hoá đau khổ thành bài học, để biến rác thành hoa. Bởi trong tôi vốn nhiều rác, nên tôi cần học cách soi chiếu nó với tình thương và sự hiểu biết, để nó có thể nở hoa trở lại.
Những ngày vui vẻ thoải mái thì không sao, nhưng khi có nhiều chuyện không như ý mình ập đến, thì sự thực hành trên giúp tôi hiểu và thương được đau khổ của mình hơn. Và một cách tự nhiên, tôi càng làm vậy thì nỗi đau lại càng trôi nhẹ đi bồng bềnh như chưa từng có. Nên muốn thành thạo cái gì cũng vậy, tôi biết là mình cần phải thực hành thì mới mong có kết quả.
Trên đây làm một chút lảm nhảm của tôi khi nhận được chủ đề bài viết này. Mong là bài viết có thể gieo duyên để bạn tìm được thứ bạn cần. Và cảm ơn, vì biết xong bài này, thì tôi cũng thấy lòng mình sáng rõ hơn một chút.
Chúng ta đều thay đổi mỗi giờ, mỗi phút, nên có thể sau này tôi đã không còn suy nghĩ như những gì tôi đã viết. Hoặc có khi viết xong tôi đã thấy mình có nhận thức khác rồi. Nên nếu bạn đang đau khổ hay mất mát, bạn hãy thử viết ra nó xem sao. Sau đó nhìn lại xem bên trong bạn và ở khắp xung quanh vẫn còn những điều tốt đẹp nào mà bạn biết ơn. Rồi từ từ nỗi đau sẽ trôi đi thôi, và bạn sẽ không còn thấy mình khổ như ngày đó nữa. <3
Trả lời