Totto-chan-thumbnail

Review sách Totto-chan bên cửa sổ

Nghĩ về Totto-chan, tôi nhớ về em với hình ảnh một cô bé nhân hậu và hồn nhiên. Cô bé có trái tim ấm áp, đủ để sưởi ấm mọi trái tim lạnh giá trên đời này.

Chuyện là, vừa mới vào lớp một được vài ngày, thì Totto-chan đã bị đuổi học. Đuổi học ư? Nghe có vẻ đáng sợ với một đứa trẻ vừa chập chững đến trường nhỉ?

Totto-chan quậy ở lớp là như vậy, cô giáo phàn nàn với mẹ không biết bao nhiêu lần. Vậy mà mẹ chẳng một lời chê trách, càng không đánh Totto-chan. Mẹ chỉ âm thầm chạy đôn chạy đáo đi tìm trường cho Totto-chan.

Mẹ nghĩ là: “Có lẽ nên tìm một trường khác và chuyển Totto-chan sang đó thôi. Một trường hiểu được tính cách của con bé, và dạy cho nó biết hoà hợp với mọi người…” Rồi mẹ rủ cô bé:

– Con có muốn đến trường mới không? Trường này hay lắm.

Và cứ thế, mẹ đã không nói cho Totto-chan về việc mình bị đuổi học, vì cũng không thể giải thích nổi cho em lý do tại sao không được làm cái này, cái kia,… Và hơn cả, mẹ không muốn Totto-chan mặc cảm vì chuyện này. Bên cạnh đó, mẹ tôn trọng những suy nghĩ và quan điểm riêng của Totto-chan, và đối xử với cô bé như một người lớn vậy.

Totto-chan
Tranh vẽ chân dung Totto-chan của hoạ sỹ Iwasaki Chihiro – cũng là người minh hoạ cho cuốn sách

Cho đến tận bây giờ tôi vẫn thầm ngưỡng mộ mẹ Totto-chan ở đức tính kiên nhẫn và bao dung ấy. Khi mà bị cô giáo phàn nàn biết bao nhiêu lần, cái tôi của một người mẹ cũng dễ nổ tung lắm chứ. Mẹ có thể về mắng mỏ và ép Totto-chan phải chấp hành mọi luật lệ của lớp. Mẹ có thể đánh em vì tức giận và xấu hổ…

Thế nhưng, mẹ chẳng nỡ làm vậy. Mẹ hiểu tính cách tò mò và hiếu động của cô bé. Nên mẹ âm thầm tìm cho cô một nơi tốt hơn, nơi có những người kiên nhẫn, và bao dung với em, y như mẹ đang làm vậy.

Và các bạn biết sao không, chính ngôi trường mới đó đã mở ra cả một Thế giới mới của Totto-chan trong cuốn sách này đấy. Ngôi trường mang tên Tomoe.

Đó là một ngôi trường kỳ lại, lớp học thì ở trong toa xe điện cũ, học sinh thì được thay đổi chỗ ngồi mỗi ngày. Các bạn muốn bắt đầu học môn gì trước cũng được. Chẳng những thế, khi đã học xong, cô còn cho các bạn đi dạo nữa.

Đối với Totto-chan, điều đặc biệt nhất ở đây chính là thầy hiệu trưởng. Thầy có thể chăm chú lắng nghe Totto-chan kể chuyện trong suốt 4 tiếng đồng hồ, mà vẻ mặt vẫn sáng rõ vẻ thích thú. Khi ấy, Totto-chan cảm thấy như lần đầu gặp được một người mình thực sự yêu quý.

Lúc đó tôi thầm nghĩ, không biết mình thực hành chánh niệm và lắng nghe đến bao giờ thì mới có thể được như thầy. Quả là đáng ngưỡng mộ…

Và thế là Totto-chan đã được nhận vào trường sau cuộc nói chuyện ấy. Sau đó, xuyên suốt toàn bộ cuốn sách là các câu chuyện có thật của tác giả Kuroyanagi Tetsuko, dành tặng cho người thầy hiệu trưởng đã khuất Kobayashi Sosaku.

Totto-chan
Hình ảnh mô phỏng lớp học toa tàu tại trường Tomoe tại bảo tàng nghệ thuật Chihiro Azumino
Nguồn: bluedaisy.tea-nifty.com

Trong số các chương sách, tôi sẽ chia sẻ với các bạn về “cô dâu” trong bài này nhé. Đây là một trong số các phần mà cô bạn tôi thích nhất, và còn làm hẳn một bài thuyết trình để kể về nó đấy.

Chả là năm đó Totto-chan học lớp 3 rùi, và Totto-chan thích Tai-chan lắm. Tai-chan thông minh và học giỏi môn vật lý. Và Tai-chan là người đầu tiên dạy Totto-chan từ con cáo trong tiếng anh là gì.

Thế nên sáng nào đến lớp, việc đầu tiên Totto-chan làm đó là cẩn thận gọt hết số bút chì của Tai-chan. Trong khi đó, bút của mình thì Totto-chan toàn tước bằng răng.

Chuyện không có gì nếu như hôm đó Tai-chan đã gọi Totto-chan lại, và nói với giọng đầy bực tức:

– Totto-chan! Sau này lớn lên, dù cậu có nài nỉ thế nào, thì tớ cũng không cho cậu làm cô dâu của tớ đâu!”

Totto-chan cho hai tay vào tui quần, ngẫm nghĩ… Rồi cô bé đành đem câu chuyện của mình đi hỏi bạn cùng lớp là Miyo-chan. Nghe xong, Miyo-chan nói, giọng điệu rất người lớn:

– Thì đúng là thế rồi còn gì. Lúc vậy su mô hôm nay, chẳng phải Totto-chan đã hất văng Tai-chan đi à? Bạn ấy đã bay ra tít khỏi vòng tròn. Thế thì làm gì mà bạn ấy chả giận.

Totto-chan hối hận lắm. Cô bé nghĩ: “Mình yêu quý bạn ấy đến mức sáng nào cũng gọt bút chì cho, thế mà sao lúc vật nhau, mình lại có thể quên bẵng đi và hất văng bạn ấy như thế chứ…”

Nhưng muộn rồi, việc Totto-chan không thể trở thành cô dâu của Tai-chan đã được quyết định xong xuôi. Rồi cô bé quyết định:

“Nhưng ngày mai, mình vẫn sẽ gọt bút chì cho Tai-chan. Thì Totto-chan thích Tai-chan mà.”

Totto-chan
Tranh vẽ chân dung Totto-chan của hoạ sỹ Iwasaki Chihiro

Thú nhận là đã có tuổi rồi, nhưng không phải lúc nào tôi cũng hành xử được như Totto-chan. Có những lúc vì sự ích kỷ của mình, tôi vô tình quên mất thế nào là yêu thương.

Khi Totto-chan nghe được nỗi lòng của Tai-chan, cô bé bắt đầu đặt địa vị mình vào cậu ấy, để mà hiểu cho cảm giác tức giận của bạn, rồi để mà thương. Totto-chan không vì việc Tai-chan giận mình, không cho mình làm cô dâu nữa, mà ngừng yêu mến bạn ấy.

Cô bé tiếp tục cho đi tình cảm trong sáng của mình, mà chẳng đòi hỏi gì từ Tai-chan cả, chẳng cần một danh xưng cho dù đó là “bạn gái”, hay “cô dâu”. Nhờ việc hiểu cho nỗi khổ của Tai-chan, nên Totto-chan chẳng hề giận bạn ấy nữa. Ngược lại, Totto-chan còn thương, và tiếp tục cho đi tình thương của mình mỗi ngày.

Đọc đến đây, tôi vô tình liên tưởng đến một tình yêu vô điều kiện. Dù không biết nó kéo dài được bao lâu, nhưng chỉ cần khoảnh khắc nó xuất hiện thôi, cũng đủ làm mềm tim tôi rồi.

Tôi tin là, mỗi chương sách sẽ đem lại chút ấm áp cho bạn như viên kẹo ngọt lành, tách trà ấm áp, hay mùi hoa thơm thoang thoảng vậy.

Các bạn có thể tìm đọc và mua phiên bản sách giấy hoặc sách điện tử để ủng hộ những câu chuyện đẹp như thế này nhé.

Xem thêm Review sách – Thiền sư và em bé 5 tuổi – Thích Nhất Hạnh

Làm sao để nuôi dưỡng lòng từ bi với chính mình?

8 lợi ích của thiền Vipassana

Ghi chú: Website của Bảo tàng nghệ thuật Chihiro Azumino

Video về quá trình tái hiện trường tiểu học Tomoe tại bảo tàng:

Write first comment

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.